Tết 2020 diễn ra vô cùng ngắn ngủi khi 29 tết mới là thời gian đoàn tụ gia đình sau 7 tháng thực tập tại CETT cũng là sau một năm 2019 vô cùng bận rộn nhiều kế hoạch đã diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi của bản thân. Một cái tết dành trọn vẹn thởi gian bên gia đình cũng là một cái tết không có thời gian cho bạn bè nhiều. Nhưng... nó vô cùng có ý nghĩa.
Quay trở lại với kế hoạch, m4 tết mọi thứ sẽ được bắt đầu, tất cả tập trung tại mộc châu để tối m5 tết cả đoàn bắt xe để sáng m6 sẽ có mặt tại thành phố hoa ban trắng - thành phố điện biên phủ.
M4 lần lượt trung, nam anh, bình về đến nhà tôi và ngày m5 tất cả đã đông đủ 5 thành viên.
Mộc châu vì thời tiết khá lạnh + đầu xuân nên cả đoàn không nhiều thời gian đi lại thay vào đó có một bữa ăn tại nhà hàng cá hồi xuân bắc.
Hôm nay tất cả mọi thứ đều bị xáo trộn liên tục. Để có thể chinh phục cực tây apachai thì cần có sự giúp đỡ từ chỗ ở, ăn uống cũng như dẫn đoàn đến từ các bộ đội dân phòng ở đó. Sau thời gian tìm hiểu, m2 tết chúng tôi đã liên lạc được và chốt phương án chuyến đi với a ninh ở đây. Nhưng thật bất ngờ khi sáng m5 dịch bệnh Corona đã phần nào ảnh hưởng đến chúng tôi, nhà nước đóng cửa khẩu biên giới và khi đó anh ninh đã thông báo cho tôi hủy lịch khi mà chúng tôi vừa tập trung đông đủ tại Mộc Châu. Ngay sau đó mọi kế hoạch đã thay đổi liên tục từ pha luông, tà xùa, hay sapa được lựa chọn thay thế. Cuối cùng tôi đã lựa chọn phương án di chuyển lên thành phố điện biên 1 ngày sau đó chuyển sang sapa để chinh phục đỉnh núi cao nhất việt nam. Xe cũng đã được đặt nhưng chúng tôi cũng có chút hơi buồn tại đây bởi có lẽ đây là cơ hội tốt nhất để tôi cùng đoàn có thể chinh phục được cột mốc số 0- điểm cực khó nhất trong 4 cực của Việt Nam.
Thật sự như vỡ òa khi bữa ăn tối ấm áp tại Mộc Châu, tôi nhận được cuộc điện thoại từ anh ninh và anh nói đã cố gắng và xin được cho duy nhất 2 đoàn sẽ leo cực tây vào sáng ngày kia. Niềm vui như trở lại với bữa tối ngon hơn bao giờ hết. Và cuối cùng kế hoạch sẽ kéo dài hơn với 1 cực 1 đỉnh 6 tỉnh tây bắc 3 tỉnh đông bắc và hành trình 2000km trước mắt. Tận hưởng cá hồi và về sớm thôi nào .....
|
Hành trình tây bắc |
|
Bắt đầu xuất phát tại mộc châu |
|
Xe khách Mộc châu- điện biên phủ |
Đêm m5 chúng tôi đặt một xe giường nằm lên thành phố điện biên phủ. Hơi khó hiểu khi ngày này xe vô cùng đông đúc khiến chúng tôi ngồi và nằm cách hơi chật tuy nhiên chúng tôi vẫn kịp đến thành phố lúc 4h30 sáng. Cũng đã 4,5 năm từng sống trên thành phố Sơn La tôi cũng chưa từng có dịp quay trở lại cũng đường này. Một chút hoài niệm ùa về, mà thôi tính tiếp cho công việc ngày mai nào. Còn chút lo lắng khi chúng tôi vẫn chưa tìm được điểm thuê xe máy, có lẽ đi vùng núi này du lịch chưa phát triển thì việc thuê xe máy khó hơn chút nào.
M6/2020
|
Bữa sáng đầu tiên tại nơi chưa từng đặt chân tới |
|
Địa chỉ thuê xe máy |
Xuống thành phố điện biên từ khá sớm, tuy hơi mệt nhưng chúng tôi đành bỏ qua mà nhanh nhẹn tìm địa chỉ thuê xe máy. Nảy ra ý tưởng tìm nhà nghỉ để thuê xe máy nhưng thất vọng bởi các nhà nghỉ số lượng xe thì khá ít và họ không cho mình đi xa như vậy. Nhưng may mắn có lẽ đã đến với chúng tối tiếp sau cuộc gọi tối qua. Tôi nghĩ chuyến đi này tôi thật sự may mắn vì đằng sau nữa luôn có những may mắn để chúng tôi có thể thực hiện chuyến đi này. Tôi tìm được nhà cho thuê xe máy Đức Thắng, họ đã nhất trí cho tôi thuê đi apachai ngày hôm nay. Đợi trời sáng chúng tôi ăn sáng tại quán gần đó và bắt đầu thấy giá cả trên đây cũng khá đắt hơn phần nào.
Dạo quanh 1 chút thành phố hoa ban nào :))).Là một thành phố với nhiều di tích lịch sử đặc biệt trong trận chiến điện biên phủ 1954. Do đó thành phố còn rất nhiều di tích quan trọng như đồi A1, hầm đờ cát hay bảo tàng điện biên phủ. Vì một phần đến quá sớm và một phần muốn dành thời gian cho chuyến đi nên tôi cũng không đi tìm hiểu quá sâu mà chỉ lượn quanh quanh đó và lấy vài bức kỉ niệm. Sau khi đến thăm chúc tết một nhà người quen ở đây 8h10 chúng tối bắt đầu xuất phát hành trình 300km của mình.
Trước đó không thể quên thủ tục mà tôi vẫn làm mỗi chuyến đi xa. Kiểm tra lại xe và đồng thời mua ít đồ ăn nhanh cho buổi trưa nay ở một nơi nào đó ....
Dạo đường 60km đầu mọi thứ dường như đơn giản, đường khá bằng phẳng đẹp nhưng khi đến lối rẽ chúng tôi đã giật mình bởi những con dốc và cua. Ở đây tôi bắt đầu cảm nhận được vùng núi này, dân cư khá thưa thớt, đường vô cùng vắng vẻ có đôi khi chỉ là những bản làng trên đường đi. Vì đó nhiều khi làm chúng tôi lo hơn nhưng rất may cả đường đi thì xe chúng tôi luôn đủ xăng cho mọi hành trình.
Mùa xuân chúng tôi cũng đã có kế hoạch để tìm kiếm hoa ban nhưng không, có lẽ chúng tôi đã đến sớm. Nhưng không sao điện biên đã đãi ngộ chúng tôi bởi những cây hoa đầy màu sắc màu sắc hay những đồi cao su bạt ngàn, cái mà khác hẳn với xứ tây nguyên trước đó. Văn hóa ở đây rất dễ nhận ra bởi đặc trưng suối-ruộng lúa-bản làng luôn gắn liền với nhau và thỉnh thoảng thêm những cây cầu treo. À mà còn cả những đồi trọc nữa đấy - có lẽ dân ở đây vất vả thật tuy nhiên thiên nhiên đây cũng đã bị lạm dụng khá nhiều. Được biết đến là tỉnh tây bắc xa xôi nhất, vùng đất phần nào bị lãng quên so với những nơi khác bởi nhà nước. Vì vậy đã có những cảnh mất đi phần nào của thiên nhiên dọc hai bên đường đi.
Trời có hơi âm u, chúng tôi thay phiên nhau lái bởi có lẽ 300km ở đây khá khó khăn, đường tuy khá vắng vẻ và rất đẹp tuy nhiên cua là rất rất nhiều. Một bữa trưa ở giữa đường đơn giản giúp chúng tôi có đủ năng lượng cho hành trình sắp tới.
Lần đầu, lần đầu tiên đoàn chúng tôi đi đã có tai nạn, có lẽ hành trình đã gần về tới đích mà chúng tôi đã hơi vội vàng. Xe trung tuân đã có chút sự cố trên nền đường sạn mới, tuy có hơi sơ sát và xe có xước chút nhưng rất may chúng tôi không sao cả và đến trung tâm y tế gần đó để diệt trùng vết thương.
|
Đồn biên phòng apachai |
|
Hoa đào nơi các chiến sĩ trồng khu vực sinh sống |
|
Bữa ăn ở nơi cách hà nội gần 800km |
8 tiếng cho hành trình 300km chúng tôi đã đặt chân tới đồn biên phòng apachai. Chúng tôi được các anh sắp xếp cho một căn phòng với giá 70k/1 người khá đầy đủ và một bữa ăn tối 100k/1 người. Một bữa tối vô cùng đơn giản là một giá khá đắt nếu so với thành phố. Nhưng những bữa ăn từ sáng đến giờ cũng đã cho tôi hiểu thêm phần nào về sự khó khăn trong vận chuyển lương thực đến những nơi xa xôi như này. Cái mà tôi thích nhất ở đây có lẽ là một bầu không khí vô cùng trong sạch và bình yên đến mức hoàn hảo. Ăn uống xong chúng tối đã mau bị ngủ thiếp đi mà quên mất một phần của những chuyến đi là giao lưu với những đoàn khác. Hôm đó chúng tối đã ngủ rất sớm và chuẩn bị cho 6h sáng mai thôi nào.....
M7/2020
|
Buổi sáng trước đồn apachai |
|
Đoàn cùng tham gia chuẩn bị đồ |
6h sáng chúng tôi dậy và vệ sinh đầy đủ cá nhân. Anh ninh hẹn chúng tôi đúng 7h xuất phát, trong thời gian chờ chúng tôi cũng kịp check in làm chút kỉ niệm và ở đó cũng bắt chuyện và giao lưu với một đoàn các chú lớn tuổi, một đoàn có hành trình di chuyển ngược với nhóm của chúng tôi.
Hành trình mong đợi nhất của tôi bắt đầu. Có lẽ đoạn này nhiều cảm giác nhất. Đoạn đường chỉ 13km nhưng chúng tôi di chuyển mất hơn 1 tiếng bởi những đoạn đường chủ yếu là đất, đoạn sau thì đã được nhà nước đổ bê tông nhưng mọi thứ cũng không dễ dàng hơn khi toàn bộ là những con dốc cao vun vút thậm chí số 1 xe tôi cũng không thể đưa 2 người lên. Nhưng sau những khó khăn là vậy thì chúng tôi tiếp tục thấy sự may mắn của mình khi chúng tôi đi trễ chỉ 15p nữa là mọi thứ coi như ra về tay không. Hôm nay đúng ngày của ban quản lý tuần tra biên giới, chúng tôi được hiểu như là leo chui so với quy đinh của nhà nước do dịch bệnh corona. Nhưng may mắn đã đến lần nữa với chúng tôi....
Sau quãng đường đó chúng tôi leo bộ lên hơn 400 bậc đá để đến đỉnh núi Khoan La San, cột mốc được đặt trên đỉnh có độ cao hơn 2000m so với mực nước biển. Nơi đây chính là cột mốc số 0, nơi đặt nét bút vẽ nên bản đồ của Việt Nam và cũng là điểm cực tây của Việt Nam. Hơn thế nữa nó cũng là nơi được tương truyền rằng là nơi một con gà gáy ba nước Việt Nam, Lào và Trung Quốc cùng có thể nghe thấy. Bởi ý nghĩa to lớn đó nên chúng tôi sẽ dành thời gian hát quốc ca và đồng thời để lại vài bức ảnh kỉ niệm nơi đây.
Hoàn thành 40% nhiệm vụ của chuyến đi.
Có lẽ cả đời này chúng tôi không thể quên được, màu áo đỏ của bách khoa. Hi vọng bức ảnh đó chính là kỉ niệm lớn nhất mà chúng tôi còn có thể làm được khi còn là sinh viên của Bách Khoa Hà Nội.
Có lẽ đến lúc về rồi :))) quá nhanh phải không. Chúng tôi phải rời khỏi đây để 10h có thể xuất phát nhanh chóng về lại thành phố điện biên và chúng tôi đã hài lòng.
À không đến đây thì tôi mới tự nhủ được với bản thân khi thấy hài lòng về chuyến đi. Cả chuyến đi chúng tôi thấy buồn bởi có lẽ ở đây quá vắng vẻ để chúng tôi có thể tìm hiểu sâu hơn vè văn hóa con người nơi đây- một thứ không thể thiếu trong chuyến đi trải nghiệm như này. Trên đường đến cực tây apachai chúng tôi thấy rất nhiều chị em ở đây diện những bộ váy sặc sỡ tụ họp rất đông trên đường. Tôi không biết họ đang làm gì, cái đó đã thôi thúc tôi phải tham dự cuộc chơi ở đó. Sau những kinh nghiệm trước đó tôi cố gắng hỏi và quyết định tham dự hội ở nơi đây bất chấp thời gian đang trở về chiều tối.
Quá hoàn hảo khi chúng tôi đi đúng ngày hội xuân của người dân tộc trên đây, chúng tôi được xem cả trò chơi đơn giản như ném còn, đá bóng nhưng bất kỳ ai cũng luôn thấy vui vẻ nở miệng cười mà không chút áp lực nào. Nhiều lúc tôi cũng chỉ muốn như vậy ........
Nhưng văn hóa ở đây hơi làm tôi thất vọng xíu khi khá hiểm đặc sản ở đây, chúng tôi đã hỏi nhiều người họ cũng bảo vậy. Hội chợ tuy nhiên chỉ gồm các nước ngọt mà hầu như hơi tế nhị là các loại nước thường có vẻ là được nhái lại từ các thương hiệu nước ngọt nổi tiếng.
Tuy nhiên chỉ cần vậy mà người dân đây vẫn vui vẻ nên có lẽ tôi cảm thấy cũng nên thay đổi các quan điểm cá nhân theo hướng tích cực hơn nữa.
Trở về với thành phố điện điên khi trời đã tối thật sự, chúng tôi ăn uống nhẹ nhàng và đi bộ chút chút tham quan thành phố về đêm. Quảng trường trung tâm thành phố - một di tích lịch sử chúng tôi vô tình bắt gặp một cô nhận là giáo viên lịch sử và giờ đang tham gia dẫn tour cho các di tích lịch sử. Chúng tôi đã được nghe hết về chiến dịch điện biên phủ trên nơi mà đã từng diễn ra cách đây 66 năm về trước. Quả là một trải nghiệm thú vị, nó tuy ngắn ngủi nhưng giúp chúng tôi nhìn rõ hơn nhiều về những chiến công các bộ đội ngày xưa. Đây là những trải nghiệm tôi mong muốn có thể có nhiều hơn nữa ở các chuyến đi về sau.
Trờ về nghỉ chúng tôi thuê nhà nghỉ tại nơi chúng tôi thuê xe máy với giá 350k 1 đêm và cũng từ đây đoàn chúng tôi chỉ còn 4 người khi tuân quay về hà nội trong đêm nay. Có một chút khiến chúng tôi hơi khó khắn 1 xíu khi cái xe bị tai nạn - các bạn nhớ chứ. Chúng tôi đền bù thiệt hại là 1 triệu cho 2 vết xước nhưng sẽ là một bài học cho chúng tôi về sau và chúng tôi chấp nhận điều đó.
Đêm đó chúng tôi cũng không quên ngồi với nhau để tạo thêm nhiều kỉ niệm hơn với nhau - chúng tôi thức đến 3h và ............... 5h45p sáng rồi dậy thôi các bạn ơi :)))
M8/2020
Hôm trước chúng tôi nhanh tìm được một card xe đi sapa. Chúng tôi dậy sớm chuẩn bị hành lý lên đường đến với sapa thôi nào. Chiếc xe lần này là xe limousine với giá 230k 1 vé
Hành trình vất vả nhất - cho tôi :v .Sau giấc ngủ ngắn ngủi tối qua thì cung đương quốc lộ 4d- cung đương dọc biên giới việt nam trung quốc tôi đã có cơ hội trải nghiệm một phần ở hà giang. Con đường quá xấu khiến tôi cũng say xe không ngớt. 3h chiều chúng tôi đặt chân đèo ô quy hồ và tiến đến thị trấn sapa.
Quả không hổ danh là top 1 trong tứ đại đỉnh đèo của tây bắc và đây cũng là con đèo thứ 3 trong tứ đại đỉnh đèo tây bắc mà tôi đã vượt qua. Và đây cũng là lý do khiến tôi thay đổi đi xe đêm sang xe ngày để có thể tận hưởng được cung đèo này.
Được biết đến với điểm du lịch nỏi tiếng của việt nam, vấn đề thương mại hóa tôi cũng đã lường đến nhưng dù sao đặc trưng nơi đây vẫn khiến tôi có phần nào đó thích thú. Chúng tôi di chuyển về thị trấn sapa nơi chúng tôi thuê nhà nghỉ giá tốt nhất trên booking - lần thứ 2 dùng booking của tôi. Nhà nghỉ Thu Trà có lẽ hoàn hảo khi nằm ngay cạnh nhà thờ đá và cô chủ ở đây rất rất nhiệt tình. Khi nào có dịp tôi sẽ kể nhé....
Sapa vẫn đủ đẹp theo một cách nhìn nào đó của tôi, một buổi chiều có nắng, có sương và có bình yên ở một nơi xa cũng đủ làm tôi xao xuyến. Thị trấn sapa được chia làm 2 nửa khi một bên mù dày đặc một bên nắng. Đã có người nói với tôi không thích nơi đây bởi sự du lịch hóa hơi thiếu quy hoạch nhưng nếu bỏ qua sự ích kỷ cá nhân đó thì đây vẫn là một nới xứng đáng để có một kỳ nghỉ thú vị. Tin tôi đi thử một lần xem
Dạo quanh một vài điểm thú vị như một vài quán cafe gió hay chợ sapa để tận hưởng được hết đặc trưng của thành phố sương mù ở đây.
Nhắc đến sapa ngoài những không gian thú vị thì đồ ăn nơi đây đáng để trải nghiệm nhất là sau hành trình điện biên- ăn uống có phần hạn chế.
Sapa nổi tiếng với rau xu xu, các loại đồ nướng, một điều tích cực đáng nói ở đây là giá cả tương đối hợp lý có lẽ cũng do chính quyền nhà nước đã can thiệp rất nhiều ở đây. Mọi thứ ở đây rẻ hơn rất nhiều với chuyến điện biên của tôi trước đó. Một buổi tối mù sương và một chút nhâm nhi đồ nướng sẽ giúp kì nghỉ bạn thoải mái hơn rất nhiều.
Chúng tôi có lẽ may một lần nữa khi tham dự đúng chợ đêm cuối tuần của sapa, chợ đêm được mở tối t7 hàng tuần. Tuy do dịch đã có ảnh hưởng tới chợ đêm nhưng chúng tôi vẫn phần nào cảm nhận được nó. Chần chừ gì nữa dạo quanh một vòng và mua ít quà thôi nào.
Tối sapa cũng đẹp lắm nhé, một cái đẹp rất riêng của sapa.....
Có quá nhiều ảnh có thể đăng ở đây, một bức tranh quá đẹp thêm vào đó là rất nhiều món đồ rất nhiều loại đặc sản khác nhau. Có lẽ tôi không nên diễn tả ở đây mà hãy thử đến với sapa vào tối t7 nhé.
Một câu chuyện đã được đưa nên tivi nhưng cũng thật khó cho chính quyền để có thể giải quyết được vấn đề này: rất nhiều, rất rất nhiều trẻ em đang bị lợi dụng để có thể bán hàng cho các bậc phụ huynh ở đây, đáng nói hơn là phụ huynh thậm chí đang ngồi ở gần đó để trông những đứa trẻ để trông đợi chút thương từ các du khách. Hi vọng giáo dục có thể sớm thay đổi được vấn đề này trong thời gian tới.
Dịch bệnh hoành hành nên tôi cũng nhanh rút về phòng và nghỉ ngơi cho hành trình ngày mai thôi nào ;)))
M9/2020
Tiếp tục 6h sáng có lẽ chúng tôi quen với điều đó. Hôm nay hành trình tiếp tục 20% của hành trình, chính là chinh phục đỉnh của Việt Nam nói riêng hay chính là đỉnh của cả bán đảo đông dương.
Đỉnh Phanxipang - 3143 m nằm trên dãy Hoàng Liên Sơn. Có lẽ "chỉ học địa lý thì chúng ta không bao giờ hiểu hết về đất nước mình" một cô giáo địa lý đã từng ngồi nói chuyện với tôi như vậy. Bởi vậy chúng ta phải đi thôi
Chuyến đi này sẽ có chút tốn kém với vé cáp treo là 750k/1 người vì vậy chúng tôi có 2 người tiếp tục hành trình này. Nếu có thể leo bằng chính đôi chân của mình tôi rất hy vọng có thể làm được việc đó trong tương lai không xa.
Một bữa ăn sáng nhẹ nhàng sau đó chúng tôi đi thẳng lên cáp treo phanxipang cách đó hơn 10km.
Phanxipang đã được sunword đầu tư một cách mạnh mẽ. Đây lần đầu tiên tôi đi cáp treo, như tôi được biết đây cũng là tuyến cáp treo đạt nhiều kỉ lục trên thế giới về cáp treo 3 dây gồm dài nhất và độ chênh chiều cao cũng là lớn nhất. Thời gian cho mỗi lần đi chuyển cáp treo khoảng 20p. Qua nhiều tầng khác nhau nắng sáng có mà mây mù cũng có. Ngoài ra thì tôi cũng biết để xây được tuyến cáp treo này thì cũng không ít người bỏ lại sinh mạng mình ở nơi đây. Mà thôi hãy tận hưởng đi nào....
Tôi đón đỉnh của đông dương trong ngày gió rét thậm chí có cả mưa và sắp có tuyết. Tuy nhiên thì trên đây vẫn vô cùng đông khách du lịch đến từ mọi nơi tổ quốc và cả nhứng người nước ngoài. Chúng tôi không lựa chọn tàu hỏa để leo núi, không hẳn vì giá cả mà bởi muốn trải nghiệm chút không khí trên 3000m so với mực nước biển thế nào. Không khí ở đây khá là khó thở và trời lạnh cùng gió lớn .Tuy nhiên chúng tôi đổi lại tôi lại được tận hưởng những ngôi chùa hay những cây đỗ quyên già cỗi trăm năm và cả những cây cỏ luôn có một cuộc sống mãnh liệt dù sinh ra tại một nơi mà điều kiện khí hậu không thật sự lý tưởng.
Không gian mù mịt, có lẽ chúng tôi không thể chờ đợi được lâu. sau khi check in đủ để làm kỉ niệm chúng tôi đã xuống và trở về với thị trấn sapa. Địa điểm tiếp theo với team đầy đủ chúng tôi lựa chọn là cổng trời và một chút tận hưởng đèo ô quy hồ bằng xe máy.
Cổng trời là nơi cao nhất của đèo ô quy hồ cũng là nơi chia cắt 2 tỉnh Lào Cai và Lai Châu. Cổng trời có độ cao 2035m so với nước biển mà tại đó chúng ta có thể nhìn được một phần của đèo Ô Quy Hồ
Có lẽ chúng tôi đến với chuyến đi này không hướng mục tiêu check in quá nhiều nên hầu như các các địa điểm du lịch của sapa chúng tôi không quá chú tâm lắm. Chúng tôi đã trả phòng nhà nghỉ và đặt chuyến xe về Hà nội trong đêm nay vào lúc 11h. Vì thế chúng tôi vô tình có rất nhiều thời gian ở nơi đây và lúc đó mỗi người có lựa chọn riêng cho bản thân mình. Riêng tôi lựa chọn không gian nhẹ nhàng đi bộ quanh thị trấn sapa để lắng nghe những hoạt động ở nơi đây
Một buổi tối với cuộc trò chuyện rất vui vẻ với cô chủ nhà, nhớ nhé cô chủ nhà rất thân thiện. Chúng tôi cũng được biết thêm nhiều phong tục tập quán nới đây, hơn nữa cô chủ nhà muốn đưa chúng tôi ra tận xe nhưng chúng tôi đã từ chối. Nếu tôi có được trở lại sapa nhất định tôi sẽ quay trở lại đây một lần nữa....
Đã đến lúc phải về thật rồi, dọn hết hành lý thôi nào....
11h đêm sapa mất điện, chúng tôi lặng lẽ bắt xe khách và quay về hà nội, tạm biệt sapa, tạm biệt tất cả.
Chắc các bạn có thể chưa để ý tôi mới chỉ nhắc đến hoàn thành 60% chuyến đi, vì sao vì có lẽ 40% còn lại để dành cho toàn bộ team trở về nhà an toàn. Đó là điều quan trọng nhất mỗi chuyến đi. Nhớ nhé!
Cám ơn vì tất cả, chúng tôi đã vô cùng may mắn để chuyến đi trở nên hoàn hảo hơn bao giờ hết. Một chuyến đi không chỉ là một chuyến đi mà nó là một lời tạm biệt. Tạm biệt thời sinh viên ngây ngô giờ tôi sẽ tự lập trên chính đôi chân của mình.
Giờ thì về Hà Nội thôi nào 8h sáng mai chúng tôi sẽ là một người hoàn toàn khác, một người chính thức đi làm, vì vậy phải về thôi ..... SEE YOU AGAIN.